Năm tôi 14 tuổi, lần đầu đọc được bài viết này trên một chuyên mục báo Tuổi Trẻ, nó làm một đứa trẻ như tôi chợt có những suy nghĩ sâu xa về cuộc sống. Cuộc đời có bao nhiêu mà phải vội, sống vội vàng làm gì rồi tiếc nuối những điều chưa làm, những thứ chưa được trải nghiệm, bỏ lỡ những thời khắc của hạnh phúc. Bước chậm lại một chút để sau này không phải nói ra 2 chữ “Giá như…” các bạn ạ!
Ngoài đèn đỏ để dừng lại, đèn xanh để bước đi, đèn đường còn dành đèn vàng cho khách bộ hành bước chậm.
Cuộc sống hối hả đôi khi cũng cần lắm những khoảnh khắc sống chậm lại để không bỏ lỡ thời khắc của hạnh phúc.
Chậm lại là khi đôi môi không vội thốt ra những lời làm tổn thương đối phương trong một cơn nóng giận, mà tự chiêm nghiệm chính mình để không vô tình cứa một vết vào hai chữ yêu thương.
Chậm lại là khi ta đang băng qua đường chợt nhìn thấy một cụ già hom hem đang tần ngần đứng bên mép đường mà chẳng dám bước sang. Có thể sẽ trễ mất vài giây, nhưng con tim bạn sẽ khẽ mỉm cười…
Chậm lại là khi đừng vội phán xét một người luôn lạnh lùng, kiêu ngạo là khó ưa, hãy quan sát và lắng nghe, có đôi khi vẻ bề ngoài chỉ để ẩn giấu một tâm hồn cô đơn, cần sự chia sẻ.
Có đôi khi chỉ cần đừng bước quá mau và ngoảnh đầu nhìn lại, bạn sẽ thấy được đôi mắt ngấn lệ của mẹ và nụ cười trìu mến của cha vào giây phút chia xa. Để nhớ, để khắc ghi vào tim một bến bờ luôn dang tay chào đón ta lỡ mai sau vấp ngã.
Hãy bước chậm lại để thận trọng và không cuốn mình vào những vòng xoáy cám dỗ của đời người. Bởi cha mẹ có thể chờ đợi ngần ấy năm để nhìn ta lớn, vậy tại sao bản thân ta không bước chậm lại để trân trọng chính bản thân mình?
Nguồn Internet